Gánh Tàu Hủ … “Ai tàu hủ không?”
Tiếng rao của mẹ – Tương lai của con.
Trần Phước Khoa – CN Thủ Dầu Một
Về với khu phố 8, phường Chánh Nghĩa vào những ngày đầu hè, giữa cái nắng chang chang như đổ lửa, mùi đất đỏ bốc lên và cái thấm mệt sau một buổi khảo sát. Con đường mòn đất đỏ mịt mù chạy dài đưa chúng tôi đến với nhà chị Nguyễn Thị Thu Hương, là một khách hàng gặp nhiều khó khăn về kinh tế, là một gia đình có nhiều bất hạnh. Người chồng đi tìm hạnh phúc khác, bỏ lại một mình chị Hương với vóc dáng bé nhỏ, quanh năm bươn chải để lo cho cuộc sống mưu sinh của cả nhà , bỏ mặc hai con, đứa lớn đùm đứa bé trong căn nhà dột nát. Nghe tiếng nấc nghẹn ngào của con trai út của chị Hương, chúng tôi lại thấy rưng rưng, day dứt, nhất là khi Nghĩa nói : “Con chỉ ước ba về với con và mẹ, con mong ba sẽ không bao giờ bỏ đi nữa”. Niềm khát khao của cậu bé ở cái tuổi đáng lẽ không phải lo phải nghĩ biết bao giờ mới trở thành hiện thực?
Từ đó, giữa năm 2010, Chị được CEP hỗ trợ số tiền vay lần đầu là 3 triệu đồng để bắt đầu một công việc là bán tàu hủ. Hằng ngày với gánh tàu hủ trên vai, chị len lỏi trên những con đường bụi mù, hay những con ngõ sau hun hút, trơn trượt sau những cơn mưa, hay vượt qua những lối đi nhỏ hẹp nằm giữa hai bên là những ngôi nhà cao thấp đan xen nhau.
Thời gian đầu, nhờ sự ủng hộ của bà con lối xóm mỗi ngày chị kiếm được cho mình với khoảng tiền lời là một trăm ngàn đồng. Đến nay, trải qua 08 lần vay với số tiền đang vay là 7 triệu đồng, chị đã một phần nào cải thiện được một phần cuộc sống và nuôi hai con đang theo học lớp 6 và lớp 9. Gánh tàu hủ của chị ngày càng được nhiều người biết đến vì cái vị ngọt của đường, vị cay của gừng và cái tình của một con người lam lũ. Giờ đây, một ngày với 2 gánh tàu hủ chị có thể kiếm cho mình từ một trăm tám mươi ngàn đến hai trăm ngàn.
Như cái mệnh trời đã an bài, giữa cái chốn đô thị này chẳng dễ gì để mưu sinh, nhưng họ vẫn sống và bám trụ nơi đây bởi cái nợ và cái tình nghĩa rất bền. Cái mà gọi là “nhà” ở đây, chỉ là một mái che, một chỗ để nằm mỗi khi đêm về, không vách, không cửa, có chăng chỉ là những mảnh bao tạm bợ để che nắng tránh mưa đang mục dần theo những ngày tháng. Càng thương hơn khi cái mái che ấy nằm trên vùng đất trũng nằm giữa hai bên kênh mương chằng chịt, lá dừa, cỏ lau đua nhau đan kín cả mặt người. Tài sản lớn nhất của căn nhà có lẽ là một cái tivi cũ và đường dây điện mang lại nguồn sáng cho gia đình, nhưng số phận cơ cực như gia đình chị vẫn không nằm ngoài mắt của những kẻ trộm, chúng lục lọi quần áo, đường dây điện của gia đình chị luôn bị cắt xén, làm cho con chị không dám ngủ ở nhà mỗi khi chị vắng nhà. Phải chăng, lối thoát cuối cùng là bỏ xứ ra đi để tìm một chân trời mới. Nhưng điều gì sẽ chắc chắn cho cái chân trời mới ấy sẽ sáng tươi hơn bây giờ, khi chị và các con từng ngày từng phút chỉ mong sao đủ gạo đủ cơm đế sống qua ngày. Dường như những giấc mơ ấy không thể là hiện thực khi cái vòng luẩn quẩn của nghèo khó cứ đeo nặng trên đôi vai của chị.
CEP đã đến với gia đình chị và trao tặng “ Mái Nhà CEP “ từ chương trình phát triển cộng đồng, với niềm tin về một tương lai tươi sáng sẽ đến với chị Hương và hai đứa bé.
Sau giờ học về, hai em trở thành những lao động của gia đình, phụ giúp mẹ để kiếm cái ăn, cái mặc để rồi tuổi thơ các em gắn với cái vật chất vô tri, vô cảm, một cái gì đó mờ mịt nơi tương lai. Nhìn hai em nước mắt cứ lặng lẽ trào ra vì những viễn cảnh mang đầy gam màu tối. Rồi các em sẽ đi về đâu, sẽ lại cơ cực nghèo khó như mẹ, ông bà của các em hay sao?. Với chương trình “Học bổng CEP” chúng tôi đã động viên hai em vượt lên số phận của mình, nỗ lực học tập và bốn năm liền được nhận học bổng từ CEP.
Phía trước sẽ là hy vọng, niềm tin và nụ cười. Khi chúng tôi đến đây vẫn có sự khát khao hạnh phúc tràn đầy. Ở đó, chúng tôi – CEP và thành viên sống với nhau bằng cái tình, cái nghĩa. Tuy có nghèo khó, thiếu thốn nhưng nhiều gia đình như chị Hương vẫn nồng hậu, ân cần và chúng ta những cán bộ nhân viên CEP cũng đến với thành viên bằng tất cả những gì chúng ta có, bằng khát khao của tuổi trẻ, khát khao được cống hiến. Cầu mong sao, chị và hai đứa bé có đủ sức khỏe và nghị lực để tiếp tục vượt lên số phận và đi tiếp chặng đường dài phía trước. Với niềm tin và hy vọng vì một tương lai tươi sáng trong từng ngôi nhà, trên từng hẻm nhỏ mà CEP đã và đang đi tới.